Vì sao một số nước Tây Âu cho phép trợ tự/ tự tử?

 

Tuần trước, nước Áo, một nước Công Giáo "nòi" đã thông qua luật cho phép những người mắc bệnh nan y và những người già cô đơn được quyền chọn cái chết êm dịu (tiêm thuốc độc hoặc thuốc ngủ quá liều). Trước nước Áo, rất nhiều nước tây âu đã thông qua luật này, đặc biệt là Hà Lan, được xem là "thiên đường của cái chết êm dịu", không chỉ cho dân Hà Lan, mà cho cả những người thuộc các nước khác (các nước chưa cho phép làm chết êm dịu).
Vì sao Tây Âu lại có cái luật quái gở này, và trong cái nhìn của văn hóa Á Đông thì khá là khó hiểu.
Đơn giản là vì xã hội Tây Âu đang chết dần. Có thể hình dung xã hội Tây Âu giống như một lâu đài hoành tráng bên ngoài bởi sự hiện đại và phát triển tột bậc, nhưng bên trong là một sự rệu rã, u ám và lạnh lẽo. Nguyên nhân bắt nguồn từ chủ nghĩa duy ý chí và tự do, kèm theo đó là các nền tảng xã hội như hôn nhân và gia đình không được bảo vệ. Mà, hôn nhân - gia đình chính là nền tảng của xã hội.
Hôn nhân ở Tây Âu không còn được xem như một khế ước bền chặt, mà chỉ như một hợp đồng tạm thời. Thậm chí tệ hơn nữa, người ta không muốn kết hôn vì sợ phiền phức và trách nhiệm, nên thích thì ăn ở với nhau, không thích thì đường ai nấy đi. Sẽ không quá, nếu so sánh xã hội Tây Âu như một ngôi nhà, mà lẽ ra hôn nhân (gia đình) là mỗi viên gạch gắn kết với nhau, thì ngày nay chúng chỉ được đặt lên nhau mà không hề có xi măng (khế ước hôn nhân) kết nối. Và do đó, các bức tường này cực kì mong manh và dễ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Bên cạnh đó, mối quan hệ gia đình ở Tây Âu cũng cực kì lỏng lẻo. Các cặp đôi trẻ muốn tự do tình dục nhưng không muốn sinh con vì phiền phức trách nhiệm. Có con rồi thì đi du lịch không thoải mái, rồi nhất là khi chia tay nhau thì ai nuôi con? Rồi kèm theo đó là việc sinh ít, chỉ 1-2 đứa con mà thôi. Tiếp theo đó là sự xô bồ của nếp sống khiến gia đình không có giờ cho nhau, nên những gia đình có con cái thì may ra chỉ có buổi tối và các ngày cuối tuần là còn gặp nhau, còn lại các ngày khác thì cha mẹ đi làm, con cái đi học... và thế là đám trẻ thân thiết với bạn bè bên ngoài hơn cả với cha mẹ. Thế nên tới 18 tuổi, hầu hết chúng đều xin ra riêng ở với bạn bè mà cha mẹ không được phép cấm cản. Một khi đã ra ở riêng, chúng hoàn toàn độc lập và tình trạng xảy ra phổ biến là chúng không còn liên lạc với gia đình. Cha mẹ có thể gọi điện hỏi thăm hoặc chạy đến thăm con, còn con cái thì cực kì hiếm khi về thăm cha mẹ, cùng lắm là các dịp đặc biệt mới về thăm cha mẹ.
Hậu quả tiếp theo đó là khi cha mẹ về già, con cái không lo lắng quan tâm. Nếu cả 2 ông bà còn khỏe và chăm sóc nhau thì cũng tạm ổn. Nhưng nếu một trong 2 người qua đời trước, người còn lại sẽ cực kì cô độc. Và trong hoàn cảnh đó, con cái sẽ gửi cha mẹ vào viện dưỡng lão và chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm, không hiếm trường hợp hoàn toàn bỏ rơi cha mẹ.
Trong hoàn cảnh hoàn toàn cô độc, và chẳng may mắc bệnh nặng, người gia ở Tây Âu cực kỳ đơn độc lạc lõng trong viện dưỡng lão. Họ chỉ còn biết làm bạn với những nhân viên chăm sóc, và với những người già khác cùng cảnh ngộ. Với sự đơn độc ấy, không hiếm và không lạ khi người ta muốn tìm đến cái chết để được giải thoát. Đó là lý do người ta nhân danh quyền tự do để đòi được chết.
"Tây Âu đang tự sát" là lời than thở của nhiều người, đặc biệt của các HĐ Giám Mục các nước này. Một hồi chuông cáo chung đang được gióng lên ở các nước này khi mà tỉ lệ sinh cực kì thấp mà lại được tự do phá thai và chết êm dịu, kèm theo đó là hôn nhân đồng tính được ủng hộ - mà hôn nhân này không có khả năng truyền sinh. Kinh khủng hơn, họ còn có luật bắt buộc các y bác sĩ phải giúp người khác chết nếu được yêu cầu, và nếu các y bác sĩ từ chối, họ có thể bị kiện ra tòa. Nghĩa là, người ta cho phép giết người rồi còn bắt người khác phải giết người "hợp pháp".
Xã hội Tây Âu quả thực đang rơi vào văn hóa của sự chết. Hậu quả của việc từ chối Thiên Chúa và đặt mình làm chúa của đời mình, cho phép mình toàn quyền sinh sát. Sự phát triển của khoa học, kĩ thuật, kinh tế có ích gì khi nó không phục vụ con người?
Quả thật, "khi người ta không còn kính sợ Thiên Chúa, thì người ta dám làm mọi sự". Khi tự tử trở thành một quyền tự do, thì rõ ràng người ta không còn tin Thiên Chúa là chủ thể của sự sống, và họ đang phạm lại tội của nguyên tổ, họ gạt Thiên Chúa ra để làm chủ cuộc đời mình.
Thương thay Tây Âu, vì ngươi đã lãng quên Thiên Chúa, thì nay ngươi sẽ phải chịu sự cô độc và trừng phạt chính mình.
M. Hạnh Tử


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

"Chúng ta đã làm gì sai?"

VỊ THÁNH TẠO RA KÝ HIỆU VIẾT TẮT "IHS" (JHS)

KITÔ GIÁO TỪ KHỞI ĐẦU LÀ CÔNG GIÁO